Cảnh sát Trung Quốc vây bắt thành công 3 tù nhân vượt ngục
Cao Ngọc Luân, người đã bị kết án tử hình vì tội đâm chết hàng xóm, sau đó tiếp tục tấn công và sát hại một quản giáo, trốn khỏi trại giam vào năm 2014.
Cao Ngọc Luân sinh năm 1964 trong một gia đình nghèo ở huyện Diên Thọ, tỉnh Hắc Long Giang. Ông không hoàn thành việc học cấp một và dành thời gian làm nông trong gia đình.
Luân thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến bố mẹ và các anh em trong gia đình, nhưng lại có cách xử lý tệ hại với vợ. Hàng xóm kể lại rằng ông thường xuyên đánh đập và mắng chửi vợ, dẫn đến mâu thuẫn liên tục kéo dài trong nhiều chục năm sống chung. Vào giữa năm 2013, vợ của Luân đã uống thuốc độc tự tử. Sau đó, ông ta thường xuyên say sỉn và gây rối phá.
Vào ngày 4/12/2013, Cao Ngọc Luân đã được mời tham gia một buổi tiệc và ngồi chung bàn với Lý Đức Nguyệt, người cùng làng. Khi họ trò chuyện đã xảy ra mâu thuẫn và xô xát.
Khi tiệc kết thúc, Luân theo sau Nguyệt và mang theo một con dao đã để trên bàn gần đó, đâm Nguyệt trên đường trở về. Nguyệt đã được đưa ngay đến bệnh viện, nhưng vết thương quá nặng, anh đã không qua khỏi. Sau sự việc này, Luân đã bị kết án tử hình vì tội giết người.
Trong trại giam tại đồn công an huyện Diên Thọ, Luân luôn nuôi dưỡng ý định trốn thoát. Vài tháng sau đó, hai tù nhân khác được chuyển đến cùng với Luân, gồm Vương Đại Dân sinh năm 1979 và Lý Hải Vĩ sinh năm 1985, cả hai đều bị bắt vì tội cố ý gây thương tích.
Luân đã bắt đầu truyền cảm hứng vượt ngục cho hai bạn tù khác. Ban đầu, cả hai người đều từ chối vì sợ hãi, nhưng dần dần bị lôi cuốn khi Luân không ngừng nhắc nhở về việc không thể gặp lại gia đình và người thân yêu.
Khi đã thuyết phục được hai bạn tù tham gia vào kế hoạch, Luân bắt đầu lập ra một kế hoạch chi tiết. Sau một thời gian quan sát, ông nhận ra rằng một quản giáo sắp nghỉ hưu, tên là Đoàn Bảo Nhân, đã có một thỏa thuận không chính thức với các tù nhân, với điều kiện trả một khoản phí nhỏ sẽ nhận được một số đặc quyền.
Trong tù, việc gọi điện thoại với người thân được giới hạn trong một thời gian cố định. Luân đã trở nên thân thiết với Nhân và xin được sắp xếp một cuộc gọi ngoài giờ vào sáng sớm ngày 2/9/2014.
Lúc 4h ngày 2/9, Đoàn Bảo Nhân đã đưa Cao Ngọc Luân ra khỏi phòng giam để thực hiện cuộc gọi điện thoại ở phòng trực ban, mà không để ý rằng cửa phòng giam chưa được đóng kín. Không lâu sau khi hai người ra khỏi phòng, Vương Đại Dân và Lý Hải Vĩ, hai tù nhân khác đang ngủ, đã tỉnh dậy và lẻn ra ngoài.
Khi đó, Cao Ngọc Luân đã nói chuyện nhỏ trong khi đi vòng quanh phòng, lợi dụng việc Đoàn Bảo Nhân không cảnh giác. Luân đã nhanh chóng bao quanh tay siết chặt cổ của quản giáo từ phía sau. Vương Đại Dân và Lý Hải Vĩ cũng đã đến và giúp khống chế và sát hại Đoàn Bảo Nhân. Đồng thời, họ tìm thấy chìa khóa trên người quản giáo để mở còng chân. Cả ba đã thay đồng phục cảnh sát tìm thấy trong phòng, cầm súng và điềm tĩnh bước ra khỏi nhà tù.
Sau khi trốn khỏi nhà tù, Lý Hải Vĩ đã chạy thẳng về quê và chỉ sau chưa đầy 40 tiếng, anh đã bị cảnh sát mai phục ở đó bắt giữ. Khi bị bắt, Vĩ vẫn cầm trong tay một bao tải chứa hạt lạc sống, củ đậu, hạch đào, ớt xanh, ngô và một bình nước.
Vào tối ngày 3/9, Vương Đại Dân đã chạy đến thôn Tân Thắng thuộc huyện Diên Thọ sau hai ngày trốn chạy mà không được ăn uống gì. Anh ta đã vào một ngôi nhà của một gia đình dân làng và nói: “Tôi là tội phạm đào tẩu, không làm hại anh, chỉ cần chút gì để ăn”. Tuy nhiên, không ngờ rằng người dân này đã hét lớn và kêu cứu, khiến cả làng đổ về và bao vây Vĩ, sau đó báo cảnh sát để bắt giữ anh.
Nhờ sự quen thuộc với địa hình địa phương, Cao Ngọc Luân đã có thể trốn thoát nhanh hơn hai đồng phạm của mình và trở thành mục tiêu khó bắt. Ông đã lẻn vào qua những cánh đồng ngô, tự kiếm thức ăn từ hoa màu trong cánh đồng để tránh đói, và cố gắng không để lại dấu vết.
Vào sáng ngày 6/9, chủ của một cửa hàng tạp hóa ở thôn Thanh Xuyên phát hiện rằng có nhiều mặt hàng bị trộm, bao gồm bánh, nước giải khát, rượu, thuốc lá, một chăn mỏng và một áo khoác bông. Trên bàn trong cửa hàng, còn lại số tiền 120 nhân dân tệ. Chủ cửa hàng đã báo cảnh sát. Tuy nhiên, sau một ngày tìm kiếm xung quanh thôn, cảnh sát không tìm thấy Luân.
Sau nhiều ngày truy bắt, vòng vây của cảnh sát ngày càng thu hẹp, khiến cho Luân không còn nhiều nơi để ẩn náu. Dường như ông ta muốn trở về nhà một lần cuối, vào ngày 11/9, Luân đã xuất hiện tại quê hương của mình, thôn Vạn Bảo thuộc huyện Diên Thọ. Ông ta trông mệt mỏi và tiều tụy do đói đến tột cùng.
Vào hôm đó, gia đình cháu gái của Cao Ngọc Luân đang tổ chức một buổi tiệc cưới. Khoảng hơn 16h, khi mọi người đã ngồi vào bàn và bắt đầu ăn uống, Luân bất ngờ bước vào phòng, ngồi xuống bên bàn và cầm đũa bắt đầu ăn. Người thân của Luân lập tức rút điện thoại ra và nói: “Ông cứ ăn, tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Luân không cố gắng bỏ chạy mà thay vào đó, ông ta vẫn tiếp tục bình tĩnh ăn uống. Ông cầm nửa ly rượu trắng và uống. Chưa đầy 10 phút sau, cảnh sát đã đến và còng tay Luân.
Sau gần 10 ngày trốn chạy, Cao Ngọc Luân đã được đưa trở lại tù và thú nhận tội ác của mình, tuy nhiên ông không hề tỏ ra hối hận.
Ngày 28/4/2015, Luân, Vương Đại Dân và Lý Hải Vĩ đã ra hầu tòa để đối mặt với nhiều tội danh, bao gồm trốn tù, cố ý giết người, cố ý gây thương tích và trộm cắp.
Ngày 13/11/2015, Luân và Dân đã bị kết án tử hình, trong khi Vĩ bị kết án tù chung thân. Dân và Vĩ đã kháng cáo nhưng yêu cầu này đã bị tòa phúc thẩm bác đơn.